CHƯƠNG 23: TRÍ TƯỞNG TƯỢNG
13:53 12/09/2019Điều đáng tiếc nhất là một vài từ ngữ đã bị gán cho những ý nghĩa sai lệch. Có những từ ngữ ý tốt nhưng bị sử dụng sai trong một thời gian dài, thậm chí sai nhiều thế kỷ khiến nó bị thay đổi hoàn toàn về ý nghĩa.
Ví như từ “Tình nhân” chẳng hạn. Mới chỉ vài năm trước đây – trong ký ức của ông bà chúng ta – từ “Tình nhân” là để chỉ một người tử tế thực sự đáng kính của gia đình, người phụ nữ gìn giữ mái ấm, một đối tác phù hợp cho người đàn ông trong ngôi nhà đó. Do việc sử dụng sai nên giờ nó đã mang một ý nghĩa hoàn toàn khác với ý nghĩa nguyên thủy ban đầu.
It is most regrettable that certain words have acquired such an unsavory connotation. There are a number of words which are good words, descriptive words, in all languages, but which through misuse throughout perhaps centuries have undergone a complete change of meaning.
We could refer to the word “mistress” as an illustration. Just a few years ago — within the memory of our grandparents — the word “mistress” was an honourable one indeed indicating a lady who was to be respected as mistress of the household, the lady of the house, a fit partner for the man of the house. By misuse it has now acquired a meaning which is altogether different from that which it originally possessed.
Tất nhiên ở đây chúng ta sẽ không nói về những người tình cũ cũng như các bậc thầy xưa, nhưng đó là một ví dụ thích hợp để chúng ta nói về một từ khác trong bài học này bởi ý nghĩa của nó cũng đã bị biến dạng trong suốt nhiều năm.
Tưởng tượng là một từ mà bây giờ đang trong tình trạng thực sự bị chối bỏ. Những năm trước đây, một người có trí tưởng tượng là người có những ý tưởng nhạy cảm, một người có thể viết, có thể sáng tác nhạc hoặc làm thơ. Tưởng tượng thực sự đã từng là tố chất cần thiết đối với một quý ông. Còn ngày nay, dường như tưởng tượng dành ám chỉ mấy người đàn bà khổ sở tuyệt vọng đang loạn thần kinh hoặc trên bờ vực sụp đổ tinh thần. Người ta gạt bỏ đi những trải nghiệm – điều có thể giúp họ học hỏi được nhiều hơn! – để thay vào đó là sự ca thán, “Ồ! toàn tưởng tượng hết, đừng có ngớ ngẩn thế !”
We are not going to talk about old mistresses, nor old masters, but it seemed an appropriate form of example because we are going to talk in this Lesson about another word, the meaning of which has become distorted throughout the years.
Imagination is a word which now is in sore disgrace. Years ago a man of imagination was a man of sensitive ideas, one who could write, one who could compose music or poetry. It was, in fact, absolutely essential for a gentleman to be possessed of imagination. Nowadays it appears that “imagination” indicates some poor frustrated woman suffering from hysteria or on the verge of a mental breakdown. People brush off experiences — which they would far better study! — with the exclamation, “Oh, it’s all your imagination! Don’t be so silly!”
Rồi vì vậy mà tưởng tượng trở thành một từ có vị trí ít được tôn trọng như ngày nay, nhưng trí tưởng tượng có kiểm soát là chìa khóa để mở ra rất nhiều trải nghiệm mà hiện giờ hầu hết mọi người khi đề cập đến những vấn đề huyền bí đều bị nó khóa lại trong bức màn bí mật. Cũng tốt để nhớ rằng không biết bao nhiêu lần trong các cuộc đấu tranh giữa trí tưởng tượng và ý chí, thì trí tưởng tượng luôn luôn chiến thắng. Mọi người tự hào về sức mạnh ý chí của mình, sự can đảm bất khuất của mình, rằng sự thật không có gì làm họ sợ hãi. Họ đảm bảo một cách nhàm chán với kẻ nghe rằng họ có thể làm được bất kỳ điều gì với sức mạnh ý chí của mình. Nhưng toàn bộ sự thật của vấn đề này sức mạnh ý chí của họ chả làm được gì nếu trí tưởng tượng không cho phép. Những người được ca tụng về sức mạnh ý chí thực chất là những kẻ bằng cách nào đó (thường là do tình cờ) khiến trí tưởng tượng tin rằng một liều “sức mạnh ý chí” sẽ hữu ích trong trường hợp cụ thể này. Vậy chúng tôi nhắc lại và nhà chuyên môn nào cũng sẽ đồng ý rằng đối với khía cạnh trí tưởng tượng và sức mạnh ý chí thì trí tưởng tượng luôn chiến thắng mà không có bất kỳ ngoại lệ nào. Không có gì mạnh hơn nó.
Imagination, then, is a word that is in poor repute today, but controlled imagination is a key which can unlock many experiences which are at present locked in the veil of mystery which surrounds most people when they refer to occult matters. It is well to remember time and time again that in any battle between the imagination and the will it is always the imagination which wins. People pride themselves upon their will power, upon their indomitable courage, upon the fact that nothing frightens them. They assure bored listeners that with their will power they can do anything at all. The whole truth of the matter is that with their will power they can do nothing unless the imagination agrees to permit it. These people of much-vaunted will power are actually those who have managed somehow (usually by accident) to let the imagination believe that a good dose of “will power” would be useful in this particular instance. We repeat, and any competent authority will agree with us, that in the matter of imagination and will power it is without exception imagination that wins. There is no greater power.
Bạn vẫn còn nghi ngờ rằng mình có thể dùng ý chí làm những việc mà trí tưởng tượng không muốn bạn làm? Để xem xét vấn đề này chúng ta hãy lấy một giả định bởi đó dường như là cách làm thời thượng bây giờ!
Trước mặt chúng ta có một lối đi không có tín hiệu giao thông. Không tín hiệu giao thông xung quanh và cũng chẳng có kẻ nào tò mò dòm ngó, và thế là toàn bộ con đường là của ta. Ta có thể hình dung lối đi này rộng khoảng hai hay ba feet, tùy bạn – một đường từ vỉa hè bên này sang vỉa hè bên kia. Khi không phải băn khoăn bởi tín hiệu giao thông cũng như không bị ai soi mói, bạn sẽ chẳng thấy khó khăn hay ngần ngại mà bước xuống khỏi vỉa hè bên này để băng qua con đường rộng 2-3 feet tới vỉa hè bên kia. Điều này sẽ không làm bạn thở gấp lên, nó sẽ không khiến trái tim bạn loạn nhịp, đó là một trong những điều đơn giản nhất mà bạn từng được yêu cầu thực hiện. Đến lúc này bạn vẫn đồng ý với chúng tôi chứ?
Do you still doubt that you can will yourself to do things when your imagination does not want you to? Consider this; let us pose a hypothetical problem because that appears to be the modern way of doing things!
We have before us a street devoid of traffic. There is no traffic about, there are no curious sightseers, so we have the whole street to ourselves. Let us paint a path some two feet wide — or three feet, if you prefer — from one side-walk to the other. Undisturbed by the thought of avoiding traffic, or unperturbed by the serious stares of onlookers, you would have not the slightest difficulty nor hesitation in stepping off one sidewalk onto your two or three feet wide path and walk sedately across the road to the other sidewalk. This would not cause your breath rate to increase, it would not cause your heart to flutter, it would be one of the simplest things you had ever been called upon to do. Will you agree with us so far?
Bạn có thể đi hết con đường đã vẽ ở trên mà không phải lo nghĩ về nỗi sợ hãi bởi biết rằng mặt đất sẽ không sụp dưới chân, trừ khi động đất hoặc một cao ốc nào đó đổ ập lên đầu, còn không thì bạn khá là an toàn, và cùng lắm nếu không may, rất hy hữu bạn có thể trượt ngã xuống đất thì cũng chẳng tổn hại gì lớn vì rơi chỉ từ độ cao bằng chính người mình xuống mà thôi.
You can walk along the painted pathway without a thought of fear because you know that the ground is not going to give way beneath you, you know that except in the case of an earthquake or a building falling over on top of you, you are quite safe, and if by some singular misfortune you should trip and fall to the ground no great harm would be done because you cannot fall further than your own height.
Bây giờ chúng ta hãy sửa bức tranh đi một chút. Giả sử là ta đang trên đường đi tới một tòa nhà cao khoảng hai mươi tầng. Ta vào thang máy và di chuyển đến tầng thượng phẳng phiu đẹp đẽ của tòa nhà. Đứng trên mái nhìn quanh phố phường, ta thấy một tòa nhà khác cao tương đương hai mươi tầng ở phía đối diện. Ngó qua bức tường và nhìn xuống bên dưới có thể thấy con đường đã vẽ. Và bây giờ – ngay bây giờ đây, ta sẽ có một tấm ván rộng hai hoặc ba feet, nói cách khác, tấm ván đó rộng chính xác như con đường đã vẽ. Ta sẽ bắc tấm ván trên độ cao hai mươi tầng nhà băng qua con phố, neo cố định đầu kia vào tòa nhà đối diện, chắc chắn để nó không thể di chuyển được; ta sẽ cố định nó an toàn đến mức nó thậm chí không thể đung đưa, rung rinh. Rồi ta sẽ kiểm tra nó cẩn thận nhất để thấy rằng không có gì có thể làm ta bị vấp hay làm cho bước chân bị bấp bênh.
Now let us alter the pictures somewhat. Let us say that we are still in the street, and we move to a building which is about twenty stories high. We will get into the elevator and move upwards, up to the beautifully flat roof. As we stand on the roof and we look across the street, we observe that we are quite level with another building twenty stories high just across from us. If we look over the wall and down at the roadway beneath we can just see the painted line that we made. Now — now, we are going to have a board two or three feet wide, in other words, a board precisely as wide as was our painted line. We will stretch it across the street twenty stories high across the street, and we will anchor it so firmly that it cannot move; we will anchor it so securely that it cannot sway or bounce, we will examine it most carefully to see that there is nothing at all which could trip you or make your footsteps uncertain.
Giờ thì ta có con đường rộng như đã làm trên mặt đất. Liệu bạn có thể đi bộ trên tấm ván đã được cố định an toàn ở độ cao 20 tầng nhà, và đi đến đầu kia của con đường – tức mái của tòa nhà kia không? Nếu trí tưởng tượng của bạn nói rằng bạn có thể thì thực sự bạn có thể làm mà không có bất kỳ trở ngại lớn lao nào. Nhưng nếu trí tưởng tượng của bạn không hưởng ứng thì rung động của bạn đơn giản sẽ chạy đua theo ý nghĩ đó, bạn sẽ cảm thấy “bụng dạ bồn chồn”, thậm chí còn tồi tệ hơn thế! Nhưng tại sao? Bạn đã đi qua đường, vậy tại sao bạn không thể đi ngang qua tấm ván chắc chắn đẹp đẽ này? Câu trả lời tất nhiên là do trí tưởng tượng của bạn bắt đầu hoạt động, trí tưởng tượng của bạn cho biết rằng có nguy hiểm đấy, rằng nếu trượt chân, nếu ngập ngừng là sẽ bị văng ra khỏi mép tấm ván và sẽ chết vì rơi từ tầng hai mươi xuống đất. Dù mọi người có cố trấn an bạn bao nhiêu cũng không tác dụng, thì trừ khi trí tưởng tượng sẵn sàng, còn không thì chẳng sức mạnh ý chí nào giúp được. Nếu vẫn cố để khẳng định sức mạnh ý chí của mình, bạn có thể bị suy nhược thần kinh, bạn sẽ bắt đầu run rẩy và sẽ trở nên tái nhợt và hơi thở của bạn sẽ bắt đầu hổn hển.
You have the same width of pathway as you did on ground level. Can you walk across that plank which is fixed securely twenty stories above the street, and reach the other side of the street — reach the roof of the other building? If your imagination says you can, then indeed you can and without any great trouble. But if your imagination is not so complaisant then your pulse will race at the mere thought of it, you will feel “butterflies in the stomach,” you might even feel worse than that! But why? You have already walked across the road, so why can you not walk across this beautifully firm board? The answer is, of course, that your imagination starts working, your imagination tells you that here is danger, that if you slip, if you falter, you will step off the edge of the board you will fall twenty stories down to destruction. It does not matter how much one tries to reassure you, unless your imagination can be assured no amount of will power can help. if you try to assert your will power you might have a nervous breakdown, you will start to tremble, you will turn pale and your breath will come in stertorous gasps.
Chúng ta có một số cơ chế nhất định được xây dựng để bảo vệ chúng ta khỏi nguy hiểm, một số chúng được cấu tạo bảo vệ một cách tự động trong con người để con người không thể tự nhiên gặp những hiểm nguy ngu ngốc được. Trí tưởng tượng sẽ khiến con người gần như không thể bước lên trên tấm ván đó, và không lời nói suông nào đủ sức làm ta nhận thức được rằng nó thực sự an toàn tuyệt đối, bạn cần phải tưởng tượng được rằng bạn có thể làm được việc đó. Đến lúc nào bạn thực sự có thể “tưởng tượng” bản thân bước lên tấm ván, bước trên nó, và bước đi vững chắc và tự tin băng qua nó, nếu không bạn không thể làm điều đó.
We have certain mechanisms built into us which protect us from danger, certain automatic safeguards are built into the human mechanism so that a human cannot normally run into foolish danger. Imagination makes it almost impossible for a person to walk the plank, and no amount of telling would enable a person to realize that it really was perfectly safe, you need to imagine that you can do it. Until you really can “imagine” yourself stepping up to the plank, getting onto it, and walking firmly and confidently across, then you cannot do it.
Nếu ai đó dùng Ý CHÍ để làm một việc trong khi trí tưởng tượng bảo “KHÔNG”, thì người đó thực sự có nguy cơ bị suy nhược thần kinh. Chúng tôi sẽ nhắc lại một lần nữa rằng trong bất kỳ trận chiến nào giữa trí tưởng tượng và sức mạnh ý chí, thì trí tưởng tượng đều luôn luôn thắng. Buộc bản thân phải làm điều gì đó khi tất cả các tín hiệu cảnh báo đang vang bên trong chúng ta có thể dẫn đến phá hủy hệ thần kinh của ta, tàn phá sức khỏe của ta.
If one WILLS oneself to do a thing when the imagination says “NO,” then one does indeed risk a nervous breakdown, for we are going to repeat once again that in any battle between the imagination and the will power, the imagination always wins. Forcing ourselves to do something when all the alarm signals are clanging within us can wreck one’s nerves, wreck one’s health.
Một số người sợ hãi cực độ khi đi qua nghĩa địa trên con đường vắng vào nửa đêm. Nếu ngẫu nhiên họ phải đi qua nghĩa trang vào ban đêm, họ cảm thấy da đầu nổi gai, tóc dựng đứng, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi, và mọi giác quan căng lên, mọi cảm nhận đều được phóng đại. Và họ thực sự đông cứng người lại, mạo hiểm để được an toàn, cho nên sự xuất hiện của một con ma hiển nhiên kêu gọi sự trốn chạy.
Some people are desperately afraid of passing a graveyard on a lonely road at midnight. If the occasion arises when they have to pass a cemetery at night they feel their scalp tingle, their hair stands on end, their palms begin to perspire, and every perception is heightened, every impression is exaggerated, and they are indeed keyed up to make a prodigious leap to safety should the appearance of a ghost apparently call for escape.
Những người không thích công việc của họ nhưng vẫn ép mình làm thường dẫn đến việc sử dụng một cơ chế trốn chạy. Những “cơ chế trốn chạy” này thường dẫn đến kết quả khá kỳ quái, bởi nếu không lắng nghe sự chỉ dẫn, các cảnh báo không được chú ý đến thì suy sụp tinh thần có thể xảy ra. Chúng tôi sẽ thuật lại một trường hợp thực tế mà chúng tôi biết, chúng tôi biết tình huống đó, biết người đàn ông và biết kết quả. Và nó như thế này:
People who do not like their work and have to force themselves to do their work, often bring into use an escape mechanism. Some of these “escape mechanisms” lead to rather weird results, they may be blessings in disguise because if warnings are not heeded mental breakdowns can occur. We are going to relate an actual instance which is well known to us, we know the instance, we know the man, and we know the result. Here it is: —
Người đàn ông chúng tôi biết phải đứng làm việc rất nhiều. Anh ta đứng chỗ cái bàn cao và nhập dữ liệu vào sổ cái. Công việc là như vậy nên anh ta phải luôn đứng vì rất khó làm khi ngồi. Anh ấy thành thạo công việc của mình, anh giỏi về những con số này, nhưng anh có một nỗi ám ảnh; anh thực sự tuyệt vọng vì sợ rằng một ngày nào đó, bằng cách nào đó anh ta sẽ phạm sai lầm và có thể bị buộc tội tham ô tiền của ông chủ. Trên thực tế anh ta trung thực một cách khổ sở, là một trong những cá nhân hiếm hoi cực kỳ liêm chính, một trong những cá nhân thậm chí không lấy một bọc sách được phép ở khách sạn hoặc thậm chí sẽ không giữ một tờ báo mà anh thấy ở chỗ ngồi của xe buýt. Nhưng ngay cả như vậy anh cũng vẫn sợ rằng ông chủ không hiểu về sự trung thực của mình, và điều đó khiến anh cảm thấy rất tệ về công việc của mình.
This man of our acquaintance did a lot of standing. He stood at one of those tall desks and entered figures in a ledger. His work was such that he had to stand, the work could not be done easily sitting down. The man was competent at his job, he was good at these figures, but he had a phobia; he was truly desperately afraid that someday, somehow he would make a mistake and perhaps be accused of embezzling a sum of money from his employers. Actually the man was painfully honest, he was one of those rare individuals who make hard work of honesty, one of those individuals who would not even take a packet of book matches from a hotel or would not even keep a newspaper which he found on a bus seat. But even so he was afraid that his employers did not know of his honesty, and that made him feel very bad indeed about his work.
Trong suốt nhiều năm đi làm, công việc ngày càng trở nên khổ sở, ngày càng phải chịu đựng. Anh đã bàn với vợ về việc thay đổi công việc, nhưng cô vợ không đồng cảm, và vì thế anh tiếp tục làm như vậy. Nhưng trí tưởng tượng đồng thời cũng hoạt động; đầu tiên anh ta bị loét dạ dày. Nhờ chú ý cẩn thận và kiêng ăn, những vết loét được chữa khỏi, và anh trở lại làm việc – lại đứng ở cái bàn đó. Và tình huống là nếu một ngày kia không còn đứng được thì anh ta sẽ mất khả năng giữ công việc đó.
For a number of years he went about the work becoming more and more unhappy, more and more preoccupied. He discussed a change of work with his wife, but she had no sympathy with him, and so he kept to the same job. But the imagination got to work also; first the man got gastric ulcers. With careful attention and diet those ulcers were cured, and he returned to work — returned to standing at a desk. It occurred to him one day that if he did not have the ability to stand then he would not have the ability to keep that job.
Vài tuần sau đó một vết loét xuất hiện ở bàn chân. Trong vài ngày, anh cà nhắc đi làm và chịu sự đau đớn khủng khiếp. Rồi vết loét trở lên tệ hơn khiến anh phải nằm trên giường một thời gian. Nằm trên giường – rời xa công việc, sự hồi phục của anh tương đối nhanh để rồi sau đó anh ta lại quay trở về làm việc. Trong suốt thời gian đó tiềm thức gặm nhấm anh. Nó đã lập luận kiểu như: “Ồ, tôi đã thoát khỏi công việc khủng khiếp đó bằng việc cho cái chân lên tiếng rồi, thế mà họ lại chữa cho tôi quá nhanh vì vậy nên tôi cần phải bảo cái chân khiếu nại mạnh mẽ hơn”
Some weeks later an ulcer appeared on his foot. For a few days he hobbled to work and endured great pain, but the ulcer got worse, and he had to remain in bed for a time. Being in bed — being away from his office, his recovery was quite speedy, and then he went back to work. All the time his sub-conscious mind was nagging him. It reasoned, one supposed, something like this; “Well, I got out of that horrible job by having a foot complaint, they cured me too quickly so let me have a worse foot complaint.”
Vài tháng sau khi khỏi chân trở về, anh lại bị một vết loét khác, lần này là ở mắt cá chân. Vết loét tồi tệ đến nỗi anh không thể nhúc nhích được mắt cá chân của mình. Cuối cùng anh được đưa đến bệnh viện, và khi vết loét trở nên ngày càng nặng hơn, anh phải phẫu thuật. Ngay sau khi được xuất viện anh ta liền quay trở lại công việc của mình.
A few months after the man’s return, presumably cured, he got another ulcer, this time on the ankle. It was such a bad ulcer that he could not move his ankle. Eventually he was taken to hospital, and as the ulcer became worse and worse he had to have an operation. After this he was discharged cured, and went back to his job.
Giờ thì sự căm ghét công việc ngày càng lớn lên trong anh. Chẳng bao lâu một vết loét khác lại xuất hiện, lần này giữa mắt cá chân và đầu gối, lần này vết loét quá tệ, nó chống lại mọi nỗ lực chữa trị đến mức anh phải cắt bỏ chân đến đầu gối. Lần này anh có niềm vui mừng lớn lao bởi chắc ông chủ sẽ không cho anh quay trở lại làm việc vì không cần một người què quặt ở đây, đã què lại còn hay ốm!
Now the hatred of the job was growing on him. Soon another ulcer appeared, this time between the ankle and the knee, this time it was so bad — resisting all efforts to cure it — that he had to have his leg amputated at the knee. This time to his great joy the employer would not have him back, saying that he would not have a cripple around, a cripple who was always falling sick!
Các bác sĩ ở bệnh viện biết khá nhiều về trường hợp này, và vì vậy họ sắp xếp cho anh ta làm một số công việc khác, những công việc mà anh đã thể hiện nhiều năng khiếu khi ở bệnh viện. Đó là việc hướng dẫn làm thủ công, anh thích công việc này và khá thành công với nó. Bây giờ thì không có nỗi sợ rằng sẽ vào tù vì một số sai lầm khiến anh bị buộc tội tham ô, vì vậy sức khỏe của anh được cải thiện, và như được biết đến hiện tại, anh ta vẫn đang làm công việc này và thành công với nó.
The doctors at the hospital knew quite a lot about this case, and so they arranged for the man to do some other work, work for which he had shown considerable aptitude while in hospital. It was a form of handicraft instruction. He liked the work and had much success at it. There was now no fear that he would go to prison for some mistake which would cause him to be accused of embezzling, so his health improved, and, so far as is known at the present time, he is carrying on this work and making a success at it.
Đây là một trường hợp cực đoan, quả đúng vậy, nhưng hằng ngày ta đều thấy những doanh nhân bị áp lực cao vì lo sợ cho công việc của họ, vì sợ ông chủ, hoặc sợ “mất mặt”, họ phải làm việc với áp lực bên trong rất cao để rồi và sau đó tìm cách trốn thoát bằng loét dạ dày, loét dạ dày trên thực tế được gọi là sự phàn nàn của hệ điều hành.
This is rather an extreme case, true, but every day we see high-pressure businessmen who are in fear of their jobs, in fear of their employer, or in fear of “losing face,” working at high internal pressures and then seeking to escape by way of gastric ulcers, gastric ulcers, in fact, are known as the executives complaint.
Trí tưởng tượng có thể xây, cũng có thể lật đổ cả một đế chế, hãy nhớ điều đó. Nếu ta nuôi dưỡng trí tưởng tượng của mình và kiểm soát nó, ta có thể có bất cứ điều gì mình muốn. Ta không thể ra lệnh cho trí tưởng tượng của mình, không thể bảo nó làm gì bởi vì anh bạn Trí tưởng tượng cũng giống như anh bạn La ương bướng, ta có thể dắt một con la nhưng ta không thể điều khiển nó, tương tự như vậy ta có thể dẫn dắt trí tưởng tượng của mình nhưng không thể điều khiển nó. Điều đó cần thực hành và có thể được làm được.
Imagination can topple an empire, imagination can build an empire as well, remember. If you will cultivate your imagination and control it, you can have whatever you want. It is not possible to dictate to your imagination, not possible to tell it what it shall do because Friend Imagination is something like Friend Mule; you can lead a mule but you cannot drive him, and so you can lead your imagination but you cannot drive it. It needs practice, but it can be done.
Giờ ta làm thế nào thiết lập việc kiểm soát trí tưởng tượng của mình? Vấn đề chỉ là đức tin và thực hành. Hãy nghĩ về một số tình huống kích thích nỗi sợ hãi hoặc sự chán ghét của bạn, và sau đó vượt qua nó bằng niềm tin, bằng cách thuyết phục trí tưởng tượng của mình rằng người khác có làm được nó hay không chẳng quan trọng, nhưng TA có thể làm điều đó. Nếu muốn có thể tự thuyết phục mình rằng ta là một trong số những người đặc biệt, không quan trọng là bạn dung phương pháp gì, miễn là trí tưởng tượng đồng ý với bạn. Quay trở lại minh họa ban đầu về việc băng qua đường, ta hãy quyết định rằng mình có thể dễ việc đó trên chính đôi chân của mình, dẫu nó là một tấm ván. Rồi bằng sự tin tưởng, bằng cách nghĩ rằng ta không như những kẻ khác, ta có thể thuyết phục trí tưởng tượng của mình rằng ta có thể băng qua tấm ván đó dù nó được bắc ở độ cao hai mươi tầng so với mặt đất.
Well, how are you going to set about controlling your imagination? It is only a matter of faith, of practice. Think of some situation which excites your fear or your distaste, and then overcome it by faith, by persuading your imagination that YOU can do a thing no matter what others can or cannot do. Persuade yourself that you are some special sort of being, if you like, it does not matter what method you adopt to yourself so long as you get your imagination working on your behalf. Let us revert to our original illustration about crossing the street, let us decide that we can easily cross the street on a two foot plank resting across the roadway. Then, by faith, by thinking that we are not as others, we can persuade our imagination that we can cross the plank even though it be elevated twenty stories above the ground.
Hãy nghĩ thế này: Nói với chính mình rằng ngay cả một con khỉ ít nhiều đần độn cũng có thể vượt qua tấm ván đó mà không sợ chút nào. Ai hơn, bạn hay một con khỉ đần độn? Nếu một con khỉ đần độn hay một kẻ ngốc có thể vượt qua tấm ván đó, thì chắc chắn bạn, một người khá hơn nhiều cũng có thể làm được. Nó đơn giản chỉ là một câu hỏi để thực hành, để củng cố niềm tin. Trong quá khứ đã có những người đi thăng bằng trên dây nổi tiếng như Blondin, người đã vượt qua sợi dây nhiều lần trên thác Niagara. Blondin chỉ là một người bình thường có niềm tin vào khả năng của bản thân, anh ấy tin rằng mình có thể vượt qua những chỗ người khác không thể. Anh biết rằng điều duy nhất đáng sợ chính là nỗi sợ, anh biết rằng nếu tự tin thì anh có thể vượt qua dù là đẩy xe cút kít hay bị bịt mắt.
Think of this: — Tell yourself that even a more or less brainless monkey can cross that plank with no fear at all. Who is better, you or a brainless monkey? If a brainless monkey or a person who is almost an idiot can cross that plank, then surely you, a much better person, can do so also. It is merely a question of practice, of having faith. In the past there have been famous tightrope walkers such as Blondin, who crossed a rope many times over the Niagara Falls. Blondin was just an ordinary man who had faith in his abilities, he had faith that he could cross where other men could not. He knew that the only thing to be afraid of was of being afraid, he knew that if he was confident of going across, then he could cross no matter if he was pushing a wheelbarrow or if he was blindfolded.
Tất cả chúng ta đều có cùng một loại trải nghiệm. Khi leo thang lên cao, miễn là nhìn về phía trước ta sẽ không thấy sợ. Nhưng ngay khi nhìn xuống, ta sẽ nghĩ rằng nếu văng khỏi cái thang này mình sẽ trở thành đống bầy nhầy ghê sợ dưới kia và sau đó tất nhiên là bị rơi. Trí tưởng tượng của ta lúc ấy vẽ ra bức tranh ta rơi xuống, vẽ ra cảnh ta bị nát bét nhiều nhiều feet bên dưới, trí tưởng tượng có thể vẽ cảnh ta bám rất chặt vào thang khiến ta không thể nhúc nhích được. Những chuyên gia leo trèo mạo hiểm đã có loại kinh nghiệm đó!
We all get the same sort of experience. We climb up a long ladder, and as long as we look up we experience no fear. But as soon as we look down the thought occurs to us that we would make an awfully bad mess if we fell off the ladder and then crashed. Our imagination then pictures ourselves falling, pictures us being smeared many many feet below, our imagination might picture us clinging so tightly to that ladder that we cannot free ourselves. Steeplejacks have had that type of experience!
Nếu bạn kiểm soát trí tưởng tượng của mình bằng cách xây dựng niềm tin vào khả năng của bản thân, bạn có thể làm bất cứ điều gì. Bạn không thể thành công trong việc vượt qua trí tưởng tượng của mình bằng vũ lực, sử dụng sức mạnh ý chí không vượt qua trí tưởng tượng được, thay vào đó nó sẽ tạo ra chứng loạn thần kinh bên trong bạn. Một lần nữa hãy nhớ rằng bạn phải luôn luôn dẫn dắt trí tưởng tượng, kiểm soát trí tưởng tượng của mình. Nếu cố gắng điều khiển trí tưởng tượng, bạn sẽ thất bại. Nếu dẫn dắt trí tưởng tượng, bạn có thể làm tất cả những điều tưởng chừng không thể. Tuy nhiên, trước hết, hãy tin rằng không có điều gì là “không thể”.
If you control your imagination by building up faith in your own abilities, you can do anything. You cannot succeed in overcoming your imagination by force, exercising your will power will not overcome your imagination, it will instead build up a neurosis within you. Remember, once again, that you must at all times lead your imagination, control your imagination. If you try to drive your imagination you will fail. If you will lead your imagination you will be able to do all those things which you thought would be impossible for you. First of all, though, believe that there is no such thing as “impossible.”
Người dịch: Đinh Văn Lợi
Biên tập: VMC