Chương XI: Lời Kết – Tôi Tin – Lobsang Rampa
13:54 09/12/2020Tôi thấy dường như ta đang phải đối phó với những vấn đề ở thế giới siêu hình trong cuốn sách này, các linh hồn, các hôn ma, … vậy nên có lẽ tôi sẽ nói với bạn – không quá nghiêm túc – về Cái đuôi Con mèo của ông chủ nhà trọ.
Ông chủ nhà trọ này là một người đàn ông khá tốt, một người tuân thủ chặt chẽ pháp luật. Ông có một con mèo Tom già ở cùng đã nhiều năm, nó thực sự là một con mèo già tốt bụng – tôi nghĩ nó là một con mèo màu nâu hay đoại loại thế – và rồi, nó thường ngồi trên quầy bar gần chiếc máy tính tiền. Một ngày nọ con mèo chết và ông chủ quán trọ, người vô cùng yêu quý nó, cảm thấy vô cùng cô đơn, và ông tự nhủ, ‘Mình biết sẽ làm gì rồi! Mình sẽ cắt cái đuôi của con mèo Tom già và gắn nó trong tủ kính, đặt trên quầy bar để tưởng nhớ nó.’
Thế là ông chủ nhà trọ nhờ một người bạn làm nghề nhồi xác động vật cắt đuôi con mèo Tom già, và phần còn lại của nó được chôn cất. Con mèo Tom già, con mèo của người chủ nhà trọ đã có một cuộc đời tốt đẹp. Nó đã lắng nghe tất cả những gì người ta nói bên quầy bar và thông cảm với những người đàn ông mà vợ họ không hiểu họ, hay tất cả những điều tương tự thế. Vì vậy, con mèo Tom già tốt bụng đã lên thiên đàng, tới chỗ Cổng Hạt Lê và gõ cửa. Tất nhiên mọi người vui mừng đón chào nó. Nhưng rồi – Ôi khốn khổ thay, khốn khổ thay, thật là một cú sốc! – Người Giữ Cửa Thiên Đàng nói – ‘Ôi lạy Chúa tôi, Tom, cậu không có đuôi. Chúng ta không thể chấp nhận cậu ở đây nếu cậu không có đuôi, đúng không nào?’
IT seems to me that we are dealing with metaphysics in this book, spirits, ghosts, etc., so perhaps it might be of interest to tell you – not too seriously – of the Tale of the Inn Keeper’s Cat.
This inn keeper was quite a nice man and a real stickler for obeying the law. He had a good old tomcat who had been with him for many years, and this good old tomcat – I think it was a tortoiseshell cat or something like that – but, anyway, he used to sit on the bar near the cash register. One day the cat died and the inn keeper, who was very fond of him was absolutely desolated, and then he said to himself, ‘I know what I’ll do! I’ll have old Tom’s tail cut off and mounted in a glass case and we’ll keep it on the bar in memory of him.‘
So the inn keeper had a friend who was a taxidermist cut off old Tom’s tail, and the rest of old Tom was buried.
Old Tom, the inn keeper’s cat, had led a very good life. He had listened to all the people’s talk as they came into the bar and he had sympathised with the men who said their wives did not understand them, and all that sort of thing. So old Tom, being such a very good cat, went to heaven: He got up to the Pearly Gates and knocked on the door and, of course, they were delighted to admit him. But then – oh misery, misery, oh what a shock! – the Guardian at the Door said, ‘Oh my goodness me, Tom, you haven’t got your tail on. We can’t admit you here without your tail, now, can we?‘
Mèo Tom già ngoái lại nhìn và hoàn toàn bị sốc khi không thấy cái đuôi của mình, quai hàm của nó há ra to đến nỗi gần như cào thành một rãnh trên đồng cỏ nhà trời. Nhưng Người Giữ Cửa Thiên Đàng nói ,’Biết nói gì với anh đây, Tom, anh phải quay lại để lấy cái đuôi và chúng tôi sẽ gắn nó vào cho anh, rồi anh lại có thể vào thiên đường. Giờ thì không thể, tôi sẽ đợi anh.’
Vậy là con mèo của người chủ nhà trọ nhìn vào chiếc đồng hồ bên tay trái và thấy rằng đã gần nửa đêm. Nó nghĩ, ‘Ồ đi thôi, mình phải nhanh chân kẻo Ông chủ sẽ đóng cửa lúc nửa đêm, kéo quầy bar và tất cả mọi thứ trên đó lên, mình phải khẩn trương mới được.’
Và nó vội vàng trở lại Trái đất và chạy thoăn thoắt dọc con đường đến nhà trọ. Nó gõ cửa dồn dập và tất nhiên quán trọ đóng cửa. Vậy là mèo Tom già lại tiếp tục gõ theo cách mà những khách hàng thường qua lại gõ. Sau đó một lúc, cánh cửa mở ra và ông chủ đứng đó. Trông ông ta lộ rõ vẻ sốc và nói, ‘Ôi Tom, mày làm gì ở đây? Mày đã được chôn hôm nay rồi mà, mày không thể trở lại cuộc sống này nữa, mày chết rồi, có hiểu không?’
Old Tom looked around and was absolutely shocked to find that his tail was missing and his jaw dropped down so much that he nearly made a furrow in the heavenly pastures. But the Guardian of the Door said, ‘Tell you what, Tom, you go back and get your tail and then we’ll glue it on for you and you can come into heaven. But be off with you now, I’ll wait for you.‘
So the inn keeper’s cat looked at the watch on his left arm and he saw it was nearly midnight. He thought, ‘Oh gee, I’d better be hurrying because the Boss closes at midnight, puts up the bar and all that, I must hurry.‘
So he rushed off back to Earth and scurried along the path to the inn. Then he knocked hard at the door and, of course, the inn was closed. So old Tom knocked again in the way he had heard certain favoured customers knock. After a ‘few moments the door was opened and there stood the inn keeper. The man looked shocked and said, ‘Oh Tom, what are you doing here? We buried you today, you can’t come back like this, you’re dead, don’t you know?‘
Mèo Tom già buồn bã nhìn ông ta nói, ‘Ông chủ, tôi biết đã gần nửa đêm và đã muộn với ông, nhưng tôi đã lên đến thiên đàng và họ không cho tôi ở lại khi không có đuôi, vậy nên nếu ông trả lại tôi cái đuôi – nếu muốn ông có thể buộc nó lên cho tôi – tôi sẽ trở lại thiên đàng và họ sẽ cho tôi vào.’
Ông chủ nhà trọ đưa tay lên cằm, thái độ thường có khi ông đăm chiêu suy nghĩ. Rồi ông liếc một mắt lên đồng hồ và nói, ‘À, Tom, ta vô cùng xin lỗi cậu và tất cả mọi thứ nhưng cậu biết đấy ta là người tuân thủ luật pháp, và cậu cũng biết rõ về giờ giới nghiêm đấy, pháp luật quy định không được trả lại đuôi[1] cho các linh hồn sau giờ giới nghiêm.’
Vậy là sau tất cả những chuyện đó, ta nên quay trở lại với cái văn bản kinh doanh vô cùng quan trọng đó, đây là những gì ta sẽ bàn trong chương cuối cuốn sách này. Chuyện là – Một quý ông từ một trong số những đất nước nhỏ cổ xưa giáp biên giới Địa Trung Hải – đó là Hy Lạp hay La Mã gì đó, tôi không biết nó ở đâu lúc đó – nhưng quý ông đó đang đứng trên thùng xà bông của ông ta. Plinius Secundus[2] là tên của ông và ông thực sự là một người rất thông minh, ông ấy chắc hẳn phải như vậy, vì bạn biết không, ông ấy phải rất thông minh bởi tên ông ta ngụ ý như thế – Secundus – ông ta không phải là người đầu tiên mà là người thứ hai. Chắc hẳn bạn đã đọc về những công ty cho thuê xe, những người quảng cáo rực rỡ trên các trang báo, một trong số đó rao một cách đặc biệt rằng họ là công ty thứ hai nên họ phải làm việc chăm chỉ hơn. Vâng, Plinius Thứ Hai cũng làm như thế. Ông ta phải làm việc chăm chỉ hơn Plinius Thứ Nhất.
Old Tom looked sadly at the inn keeper and said, ‘Boss, I know it’s nearly midnight and very late for you but I’ve been up to heaven and they wouldn’t let me stay there because I haven’t got my tail, so if you’ll just give me my tail back – you can tie it on if you like – I’ll get back to heaven and they’ll let me in.‘
The inn keeper put his hand to his chin, an attitude he often adopted when he was deep in thought. Then he cast one eye on the clock (but, of course, only metaphorically because he wouldn’t have liked to cast his eye, he might have lost that and broken the clock as well), and then he said, ‘Well, Tom, I’m ever so sorry lad and all that but you know how law abiding I am and you know it’s well after hours; and the law will not allow me to serve spirits after hours.‘
Well, after that, we should get back to the very serious business of writing this, which is the last chapter of this book. So –
The gentleman from one of those ancient little countries bordering upon the Mediterranean – it was Greece or Rome or somewhere like that, I don’t know where it was for the moment – but this gentleman stood upon his soapbox. Plinius Secundus was his name and he was a very clever man indeed, he had to be, you know, he had to be very clever because as his name implies – Secundus – he was not the first but the second. You have probably read of these car rental firms who advertise so glowingly in the papers, there is one in particular who advertises that they are second and so they have to work harder. Well, Plinius Secundus did the same. He had to work harder to be cleverer than Plinius Primo.
Ông đứng lên thùng xà bông của mình. Tôi không biết nó nhãn hiệu gì vì thời đó chưa có những tay quảng cáo lởn vởn xung quanh để đặt tên cho mọi thứ, nhưng ông ta đứng loạng choạng trên đó bởi cái hộp không chắc chắn và Plinius Secundus thì vẫn ở đó. Sau đó ông ta nhìn lại mình giữa đám đông chẳng ai quan tâm, rồi ông ta nói, ‘Này các bạn,’ nhưng chẳng ai thèm đáp lại, cũng không ai quay ra. Thế là ông ta mở miệng lần nữa và lần này ông ta rống len, ‘Này các bạn, cho tôi mượn đôi tai các bạn một chút!’
Ông ta nghĩ rằng thật là khôn ngoan hơn nhiều khi yêu cầu mọi người cho ông ta mượn tai họ, bởi ông ta biết rõ rằng họ không thể cắt tai mà tiếp tục đi, nếu tai họ dừng lại thì chủ của nó cũng phải dừng lại, và nếu họ dừng lại, ông ta có thể nói với họ vài điều. Nhưng vẫn chẳng ai trả lời. Ông ta lại dừng một chút, nhìn vào đám đông đang tất bật. Rồi ông ta tiếp cận theo một cách mới, ‘Hỡi những người bạn La Mã, Hy Lạp, Mỹ,’ nhưng đột nhiên ông ta dừng lại vì nói nhầm, miệng vẫn mở, ông ta xấu hổ nhớ ra rằng Mỹ vẫn chưa được khám phá trong nhiều thế kỷ trước. Nhưng dường như cũng vẫn chẳng ai phát hiện ra lỗi trong lời nói của ông ta.
He stood upon his soapbox. I don’t know what brand of soap it was because the advertising men hadn’t got around to labelling everything so much in those days, but he stood there teetering somewhat uncertainly because the box was flimsy and Plinius Secundus was not. For a moment he looked about him at the uncaring throng, and then he said, ‘Friends,‘ but there was no reply, no one looked. So he opened his mouth again and this time he absolutely roared, ‘Friends, lend me your ears!‘
He thought it was much wiser to ask people to lend him their ears because he knew them so well he knew they would not cut off their ears and walk on, if their ears stopped so would the owners and then they would have to stay and he wanted them to listen to what he had to say.
Still no response. He stopped for a moment again, looking at the scurrying crowds, all hell-bent on getting here, there, and everywhere else. Then he had a fresh approach; ‘Friends Romans, Greeks, Americans,‘ but then he stopped in confusion, his mouth still open, he had suddenly remembered with a blush of shame that America would not be discovered for centuries yet. Then, as no one seemed to have caught the mistake he went on with his speech.
Giờ tôi là một người tốt, thật đấy, một số người nghĩ rằng tôi là một gã cổ hủ, một số khác nghĩ tôi có một bộ mặt già nua khó tính hay đại loại thế. Tôi biết điều đó vì họ viết và nói với tôi như vậy. Nhưng dù sao dưới đây là lời dịch những gì Plinius Secundus muốn nói. Nó được dịch ra cho các bạn bởi vì tôi cũng như các bạn không thể hiểu ngôn ngữ của ông ta! ‘Không có luật nào chống lại sự thiếu hiểu biết của bác sĩ. Bác sĩ học trên cơ thể run rẩy của bệnh nhân trong khi họ đang nguy ngập. Họ giết và gây thương tật cho bệnh nhân mà không bị trừng phạt, rồi họ đổ lỗi cho bệnh nhân quỵ ngã chứ không phải cách điều trị của mình. Chúng ta hãy làm một cái gì đỏ để kiểm tra các bác sĩ, những người không tuân thủ lời thề[3] rằng họ nên chữa khỏi cho bệnh nhân, rằng cần an ủi họ trong khi Thiên Nhiên tác động đến sự chữa trị.’
Bạn đã bao giờ dừng lại để nghĩ xem trong mớ thuốc hỗn độn ấy là cái gì không? Nó là, bạn biết không, thực sự là một thứ hỗn độn gây sốc. Ngày nay trung bình một bác sĩ chỉ dành khoảng chín phút cho một bệnh nhân tính từ lúc họ đến cho đến lúc họ ra về. Chín phút. Không đủ thời gian để tiếp xúc cá nhân, không đủ thời gian để tìm hiểu bệnh nhân.
Vâng, đó là một điều rất kỳ lạ ngày nay. Điều đó nghĩa là, đúng ra bác sĩ nên làm nhiều hơn cho người bệnh, nhưng giờ đây, sau năm ngàn năm lịch sử của ngành y khoa, không một vị bác sĩ nào có thể điều trị một người bị cảm lạnh. Nếu một bác sĩ chữa cho một người bị cảm lạnh, bệnh có thể được coi là kết thúc hai tuần sau đó, nhưng nếu bệnh nhân khôn ngoan không đến bác sĩ và cứ để Thiên Nhiên chữa lành nó, thì có thể cũng chỉ mất mười bốn ngày.
Now, I am a very kind person, really, some people think I am an old grouch, some people think I am a hard-faced old so-and-so. I know that because they write and tell me so. But, anyway, here following is a translation of what Plinius Secundus said. It is translated for you because, of course, you would not understand his language and nor would I!
There is no law against the ignorance of doctors. Doctors learn upon their patients’ shuddering bodies at the patients’ risk. They kill and maim with impunity, and they blame the patient who succumbs, not their treatment. Let us do something to keep in check those doctors who would not obey the dictum that they should do no ill, that they should console the patient while Nature effects the cure.
Do you ever stop to think what a mess medicine is in? It is, you know, it really is a shocking mess. Nowadays the average doctor takes nine minutes to deal with the average patient from the time the patient comes before the doctor to the time the patient leaves the doctor, nine minutes. Not much time for personal contact, not much time to get to know the patient.
Yes, it is a very strange thing nowadays. It was meant that doctors should do so much for the sufferer, but now, after five thousand years of recorded medical history, no doctor can treat a head cold. If a doctor treats a head cold the cold can be considered to have ended two weeks after, but if the wise patient does not go to the doctor and just leaves the matter to Nature then the cold may be cured in fourteen days.
Bạn đã bao giờ nghĩ một bác sĩ trung bình chẩn đoán bệnh nhân thế nào chưa? Ông ta nhìn vào con bệnh cẩn thận trong một phút, cố gắng tìm xem con bệnh biết được bao nhiêu, bởi qua rất rất nhiều năm trước đây, vị thần y Aescutapius[4] đã đi đến kết luận rằng, bệnh nhân càng hiểu biết nhiều, họ càng ít tin tưởng vào bác sĩ.
Nếu mọi thứ đã đi đúng hướng trên thế giới này, và nếu triều đại Đen tối không phát triển nhanh nhờ sự trợ giúp của những thanh niên sốt sắng, Phong trào Giải phóng phụ nữ, vv, thì những phát triển vĩ đại trong lĩnh vực y tế đã có thể xuất hiện. Ví dụ ta có thể có hình ảnh của hào quang cho phép bất cứ người được đào tạo nào chẩn đoán trước khi bệnh tấn công vào thực thể và khi đó, bằng cách áp dụng những rung động, hay tần số, chu kỳ phù hợp – gọi là gì tuỳ bạn – bệnh nhân có thể được chữa khỏi trước khi họ bị ốm, hay những thứ tương tự.
Nhưng tôi không có đủ tiền để thực hiện nghiên cứu một cách đầy đủ. Một thực tế kỳ lạ là bất cứ luật sư dễ thương nào cũng có thể tính phí bốn mươi đô la một giờ của anh ta, tính phí và lấy tiền, một cô nhân viên đánh máy có thể tính phí ba đô la cho việc gõ bức thư ngắn một trang, cô ta cũng có tiền. Và mọi người trả tiền cho vô vàn những thứ như đồ uống, giải trí, … nhưng để trả tiền cho việc nghiên cứu – Không, họ ‘chuyển cho cơ quan liên quan’, hay đại loại thế. Vì vậy, mà khoa học về đọc hào quang như tôi mong muốn chưa thể tiếp tục được. Tôi có thể nhìn thấy hào quang của bất kỳ người nào vào bất kỳ lúc nào, nhưng đó không phải là BẠN nhìn thấy, phải không? Đó không phải là bác sĩ của bạn nhìn thấy, phải không? Và tôi đã làm việc với ý tưởng rằng bất cứ người nào, với thiết bị phù hợp, đều có thể nhìn thấy hào quang con người.
Have you ever thought how the average doctor weighs up his patient? He looks at a patient carefully for all of one minute, trying to work out how much the patient knows because years, and years, and still more years ago Aesculapius the Wise, came to the conclusion that the more a patient knows the less confidence he has in the doctor.
If things had gone right on this world and if the reign of Kali had not made such progress supported by the enthusiastic teenagers, Women’s Libbers, etc., great developments in medicine would have taken place. For example there would have been aura photography which would enable any trained person to diagnose illness even before that illness attacked the body and then, by applying suitable vibrations or frequencies or cycles – call it what you will – the patient could have been cured before he was ill, so to speak.
But money did not come in enough to enable me to carry on adequately with research. It is a curious fact that any crummy lawyer can charge forty dollars an hour for his time, charge it and get it, and a typist can charge three dollars for typing a short one page letter, she can get that too. And people will pay oodles of cash for drink, entertainment, etc., but when it comes to helping in research – no, they ‘gave at the office‘, or something like that. So the science of aura reading has not been able to continue as I had hoped. I can see the aura at any time on any person, but that is not YOU seeing it, is it? It is not your doctor seeing it, is it. And I had worked with the idea that anyone with suitable equipment would have been able, to see the human aura.
Khi có thể nhìn thấy hào quang, bạn có thể nhìn thấy những người tâm thần phân liệt, làm thế nào họ có thể chia thành hai được. Nó giống như ta có một quả bóng bay dài bị chia ở giữa thành ra bạn có hai quả bóng. Hay ai đó có thể thấy được quá trình bệnh ung thư tiếp cận một cơ thể – tất nhiên là qua hào quang – và rồi áp dụng thuốc giải độc chính xác bằng việc sử dụng các rung động, màu sắc, âm thanh, nhờ đó bệnh ung thư có thể ngừng trước khi tấn công cơ thể vật lý. Có biết bao nhiêu cách làm để giúp người bệnh.
Một trong những khó khăn lớn nhất dường như là mọi người ngày nay đều hám tiền. Có những người trẻ tuổi ở trường trung học hay đại học, họ so sánh những lưu ý để quyết định chọn nghề nào – luật sư, nhà thờ, hay nghành y – sẽ đem lại cho họ nhiều tiền nhất và nhàn nhã nhất, cũng như là trong nghành y hiện nay bác sỹ nha khoa có vẻ kiếm được nhiều nhất vậy!
Trong phần chu kỳ sống này, những điều thực sự được dự định là bác sĩ phải thực sự chuyên tâm, những người không nghĩ về tiền, trên thực tế, đó là những ‘tu sĩ y khoa’, bất kể đàn ông hay đàn bà, không có suy nghĩ gì khác hơn là giúp đỡ mọi người. Nhà nước cần cung cấp đội ngũ đó cho dân chúng, cho họ những thứ hợp lý họ muốn. Họ phải được miễn trừ thuế thu nhập và những thứ tương tự như thế, và rồi họ có thể tư vấn qua điện thoại hay đến nhà bệnh nhân.
When one can see the aura you can see schizophrenic people, how they are divided into two. It is like getting one of those long balloons inflated and then suddenly divide it in the middle so you have two balloons. Or one can see the approach of cancer to the body – through the aura, of course – and then by applying the correct antidote by way of vibration, colour, or sound then the cancer could be stopped before it attacks the body. There is so much that could have been done to help the patient.
One of the big troubles seems to be that everyone nowadays is suffering from money-hunger. You get young people at school or college, they compare notes so they can decide which profession – the law, the church, or medicine – will offer them the most money and the most leisure, and as things are nowadays with medicine the dentists seem to have the most money!
What was really intended in this part of the cycle of life was that doctors should be truly dedicated people, people who had no thought of money, in fact, it was intended that there should be ‘medical monks,‘ men and women who had no thought other than to help their fellow men and women. They would be provided for by the State, given all they could reasonably want. They would be secure from income tax demands and things like that, and then they would be on call and they would do house calls, too.
Bạn đã bao giờ nghĩ rằng một bác sĩ để bệnh nhân đến phòng khám và cho anh ta chờ đến bốn tiếng đồng hồ nhưng chỉ nhìn anh ta tổng cộng có chín phút – làm thế nào mà vị bác sĩ ấy lại có có được kiến thức sâu sắc về lịch sử của bệnh nhân được? Làm thế nào mà vị bác sĩ đó biết được các mẫu di truyền của bệnh nhân được? Đó không phải là mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân, nó giống như là mang những đồ vật hỏng đến nhà máy để sửa chữa hơn. Một cách khách quan là thế này, nếu bác sĩ nghĩ rằng bệnh nhân này sẽ làm phiền anh ta quá chín phút thì cứ tống luôn ra viện, giống như một bài viết được gửi về để sửa chữa và bị kẹt trên giá một thời gian rồi.
Toàn bộ hệ thống y học là sai lầm, và trong Kỷ Nguyên Vàng đang đến sẽ có một điều gì đó về những cái tôi đã gợi ý, rằng tất cả các bác sĩ nên là những thầy tu hay ít nhất cũng gắn với một dòng tu nào đó. Họ sẽ là những người chuyên tâm và thường trực qua điện thoại bằng cách thay ca nhau, bởi ta không thể mong họ làm việc mười sáu tiếng một ngày, nhưng có thể mong họ làm việc nhiều hơn sáu tiếng một ngày như họ đang làm bây giờ.
Một trong những điều vô cùng khủng khiếp là cách các bác sĩ khám được nhiều phòng. Vị bác sĩ ngồi trong văn phòng của ông ta ở một đầu hành lang, và trải dọc hành lang là những buồng nhỏ, có thể bốn, năm hoặc sáu buồng, mỗi buồng đều có một bệnh nhân. Vị bác sĩ rất vội vã khám cho một bệnh nhân và chỉ định họ đến một buồng. Trong khi bệnh nhân đó đang cởi đồ hoặc đã sẵn sàng thì vị bác sĩ lại vội vàng thăm tất cả những buồng bệnh khác, nó thực sự là một việc sản xuất hàng loạt, giống như dãy chuồng gà mái, nơi mà những con gà bị nhốt trong lồng, tầng nối tầng, hàng nối hàng, họ cho ăn và vỗ béo – thức ăn được đưa vào một đầu và đầu kia những quả trứng rơi ra. Vâng, nó dường như rất giống với các bệnh nhân. Những lời vàng ý ngọc của bác sĩ đi vào một đầu, đó là những lỗ tai, và đến thanh toán, hoặc từ bảo hiểm sức khoẻ, hoặc từ bệnh nhân, đó là một dòng chảy liên tục. Điều đó không phải là y khoa.
Have you ever thought that a doctor who gets a patient to the office keeps him there perhaps four hours waiting and then sees him for a total of nine minutes – how can that doctor have an intimate knowledge of the patient’s history? How can that doctor know of the patient’s hereditary patterns? And it is not a doctor-patient relationship, it is more like damaged goods being taken to the factory for repair. It is quite as impersonal as that, and if the doctor thinks the patient is going to be more than nine minutes of bother, well, he just slaps the patient in hospital which is much the same as being an article sent back for repairs and being stuck on the shelf for some time. The whole system of medicine is wrong, and in a Golden Age to come there will have to be something of what I have suggested, that is that all doctors shall be priests or at least attached to a religious Order. They will be dedicated people and they will be on call with regular shifts because no one would expect them to work twenty-six hours a day, but people do expect them to work more than six hours a day, as they do now.
One of the dreadful, dreadful things now is how doctors have several examination rooms. A doctor will sit in his office at one end of a corridor and stretched along the length of the corridor there may be four, five or six little cubicles each with a patient in. The doctor has a very hurried consultation with a patient and then directs him or her to a cubicle. While that patient is undressing or getting ready the doctor makes hurried visits to all the other cubicles, and it really is a mass production affair, just like battery hens where hens are confined in cages, tier after tier, row after row, and they are fed and fattened – food goes in one end and the egg drops out the other end. Well, it seems much the same with the patients. The doctor’s words of wisdom go in at one end, that is the ears, and payment, either from Medicare or from the patient, flows in, in a continuous stream. Now this is not medicine.
Các bác sĩ không phải luôn luôn giữ lời tuyên thệ của mình[5]. Thường họ sẽ đến câu lạc bộ và thảo luận vấn đề của bà già này và bà già kia, hoặc cười cợt với bạn bè anh ta về việc làm sao ông ấy lại muốn thế chứ, chẳng phải là điều gì đó sẽ đến với cuộc hôn nhân của ông ta sao? Bạn biết đó là gì!
Tôi thấy dường như những bác sĩ đó chỉ lấy giấy phép hành nghề để có một công việc, và sau đó họ đóng sách vở mãi mãi, và bất kỳ điều gì học được tiếp thì chỉ là qua trình dược viên, người lăng quăng từ chỗ bác sĩ này đến chỗ bác sĩ khác để tăng doanh số bán hàng. Trình dược viên tất nhiên phóng đại tất cả những khía cạnh thuận lợi của thuốc men công ty anh ta cung cấp, nhưng không bao giờ, không bao giờ anh ta nói về tất cả những tác dụng phụ lạ có thể xảy ra. Cứ nhìn vào việc ở Đức khi mà loại ma tuý khủng khiếp được đưa cho phụ nữ có thai và kết quả là những đứa trẻ bị quái thai, có lẽ là thiếu chân hay tay gì đó.
Người ta cũng gặp điều tương tự với thuốc tránh thai. Phụ nữ bị phỉnh lừa và thôi miên bởi những lời nói rằng họ có thể vui vẻ và không phải lo hậu quả bằng cách dùng thuốc tránh thai này nọ. Vâng, những cuộc kiểm tra trên thực tế các bệnh nhân cho thấy có thể có rất nhiều tác dụng phụ nghiêm trọng, như ung thư, buồn nôn và rất nhiều điều khác. Vì vậy giờ đây các công ty dược trở lại với những bảng vẽ ẩn ý của họ, và họ cố gắng đưa ra những phương pháp khác để cản trở những tinh trùng nhanh nhẹn, ngăn anh chàng đó bắt tay với một cô nàng trứng háo hức.
The doctor does not always keep to his oath. Often he will go to the Club House and discuss the affairs of old Mrs. So-and-So, or laugh with his friends at how that old fellow wanted to and couldn’t so what’s going to happen to his marriage? You know how it is!
It seems to me that doctors get their license to practice and then they shut their text books forever and ever and any further learning comes only by way of the pharmaceutical representatives who go around from doctor to doctor and try to drum up sales. The representative, of course, boosts all the favourable aspects of his firm’s medications, but never, never does he tell about all the weird side-effects which might occur.
Look at that affair in Germany when that dreadful drug was given to pregnant women and the resulting children were deformed, perhaps missing arms or legs or something else.
One gets the same thing with birth control pills. Women get themselves hocused and hypnotised by all the talk that they can have their fun and not have to pay the piper, by taking such-and-such birth control pills. Well, actual practical tests on the patients shows that there can be serious side-effects, cancer, nausea, and all that type of thing. So now the pharmaceutical firms have gone back to their metaphorical drawing boards and they are trying to devise other methods of baulking the nimble sperm, and preventing him from shaking hands with an eager ovum.
Khi đến lúc sẽ có một phương pháp ngừa thai khá hiệu quả – không, tôi không nói TRÁNH! – cách thức thực sự đó sẽ là một dạng phát sóng siêu âm có thể điều chỉnh được tần số chính xác cho một người đàn ông hay một người đàn bà. Rung động của nó sẽ tác động vào tinh trùng trong bình nhỏ, trên thực tế tinh trùng và trứng, cả hai đều có thể được trung hoà bởi sóng siêu âm của từng người nếu họ biết cách làm, và nó sẽ không gây ra vấn đề cho cả ‘cậu ta’ và ‘cô ta’, nhưng đó là những điều sẽ đến trong Kỷ Nguyên Vàng, nếu Kỷ Nguyên Vàng được diễn ra.
Đau đớn là một điều khủng khiếp, phải không? Và thật ra, các bác sĩ hoặc những nhà dược phẩm đã không đưa ra bất kỳ giải pháp thực sự nào để kiểm soát cơn đau. Một vài viên aspirin không làm điều đó. Demerol chỉ là một giải pháp tạm thời với nhiều tác dụng phụ. Và sau đó bạn có móc-phin hoặc nhiều loại nha phiến có thể gây nghiện. Nhưng tôi tin rằng những nhà nghiên cứu đầu tiên nên quan tâm đến lý thuyết rằng cơn đau có thể được cảm nhận chỉ bởi những sinh vật có hệ thần kinh, vậy thì họ phải làm cái gì đó để đặt một rào cản giữa vùng bị đau và những dây thần kinh cảm thụ vùng đó.
Kinh nghiệm làm bệnh nhân của chính tôi trong bệnh viện đã không làm tôi ngưỡng mộ thế giới y học, bởi tôi đột nhiên đổ bệnh với những cơn đau thực sự khủng khiếp, chúng tôi đã ở trong tình trạng không lối thoát vì bệnh viện gần nhất có một cuộc đình công của các nhân viên kỹ thuật hay y tá hay cái gì đó tương tự, và người ta không nhận bệnh nhân, vì vậy mẹ San Raab đã liên lạc với nhân viên cứu thương.
When the time comes there will be a quite infallible birth control method – no, I didn’t say abstain! – the real method will be a form of ultrasonic emitter which will be tuned to the exact frequency of the man or the woman, and it will have the effect of knocking the sperm on the noggin so that it will not be virile, in fact, the sperm and the ovum can both be neutralised by ultrasonics if one knows how, and that will not cause any trouble to either of the participants ‘he‘ nor ‘she‘, but that is something which will come in the Golden Age, if there is a Golden Age.
Pain is a terrible thing, isn’t it? And really, the doctors or the pharmaceutical people have not come up with any real solution for the control of pain. A few aspirins doesn’t do it. Demerol is only a very temporary thing with possible side-effects. And then you get into the morphine or morphia range and you may get addiction. But I believe that the researchers should first of all take into consideration the theory that pain can be felt only by creatures with a nerve system, so they have to do something to put a barrier between the site of the pain and the receptor nerves.
My own experiences in hospital as a patient have not made me admire the medical world because I was taken suddenly very ill with truly horrible pains, and we were in a state of confusion because at the nearest hospital there was a technicians’ strike or a nurses’ strike, or something of that nature and they were not taking patients, so Mama San Ra-ab got in touch with the ambulance people.
Lúc này, như tôi đã nói ở trên, Dịch vụ Cứu thương Calgary là tương đối vượt trội. Nhân viên cứu thương được đào tạo trình độ cao và lịch sự, không những thế, họ còn rất quan tâm đến bệnh nhân. Tôi không hề quá khen ngợi những nhân viên cứu thương của chúng tôi. Tôi chắc rằng Cleo và Taddy Rampa phải hôn từng người trong số họ và rồi họ có thể nói là đã được những con mèo Xiêm đem phước lành đến, chẳng phải thế sao?
Ngay sau đó là tiếng hú còi báo của chiếc xe cứu thương phanh khựng bên ngoài cửa. Rất khẩn trương, hai nhân viên cấp cứu đến, mang theo những cái túi đen lớn. Họ không phải là những nhân viên thông thường, họ là chuyên gia cấp cứu những tình huống khẩn cấp, mà chuyên gia là những người giỏi nhất trong tất cả. Họ hỏi vài câu rồi không buồn mở những cái túi, thay vào đó họ đẩy cái cáng lăn vào cạnh giường tôi. Họ vô cùng cẩn thận chuyển tôi qua cái cáng, rồi chúng tôi xuống bằng thang máy để ra phố, nơi lúc nào cũng khẩn trương như nó vốn thế, rồi đưa tôi vào xe cứu thương. Mẹ San Rampa ngồi phía trước cạnh tài xế và một chuyên gia cấp cứu ngồi cạnh tôi. Tôi đã vô cùng may mắn được chở bằng một chiếc xe mới tinh. Đó là lần đầu tiên nó được sử dụng, vẫn còn thấy rõ mùi sơn mới và chất khử trùng.
Chúng tôi lái dọc những con phố ở Calgary, tôi sẽ không nói với quý vị tên của cái bệnh viện, theo quan điểm của tôi, đó là cái bệnh viện tồi nhất Alberta, nên ta tạm gọi nó là Bệnh viện Chó. Nó đúng với cái tên đó. Tôi có thể nghĩ ra một cái tên rất thích hợp nhưng tôi sợ là Nhà Xuất Bản đáng kính của tôi sẽ đỏ mặt (không hiểu Nhà Xuất Bản CÓ THỂ đỏ mặt không nhỉ?) và sẽ sửa nó.
Now, as I have said before, the Calgary Ambulance Service is quite definitely unsurpassed. The ambulance men are highly trained and courteous, not only that, they also have great consideration for a patient. I cannot too highly praise our ambulance men. I am sure that Cleo and Taddy Rampa ought to kiss each one of them and then they could say they had been kissed by Siamese cats which would bring a blessing to them, wouldn’t it?
Soon there came the screaming of sirens which stopped with a choke as the ambulance braked outside the door. Very speedily two ambulance men came in carrying big black bags. They were not the ordinary ambulance men, they were paramedics and the paramedics are the best of the whole bunch. They asked a few questions and then did not bother to open their bags, instead they wheeled in their stretcher and put it beside my bed. With every care I was moved on to the stretcher, and then we went down in the elevator and out into the street where almost as quick as it is to tell I was put in the ambulance. Mama San Rampa sat in the front with the driver and the other paramedic sat beside me. I was fortunate in having a brand new ambulance. It was the first time it had been used and it still smelled a bit of new paint and new disinfectant.
We drove along the streets of Calgary, and I am not going to tell you the name of the hospital because, in my opinion, it is the worst hospital in Alberta, so let us call it St. Dogs-body’s. That is as good or as bad a name as any. I could think of a very suitable name but I am afraid that my Respected Publisher would blush (CAN a Publisher blush?) and would want alterations made.
Ngay sau đó, xe cứu thương tấp vào một nơi nào đó tối tối, trông như cái động ảm đạm. Theo tôi, nó giống như tôi bị đưa đến một cái nhà máy dở dang với một bên là cảng kéo hàng. Ở đây lạnh lẽo nữa. Nhưng ngay khi mắt chúng tôi vừa quen với bóng tối thì những nhân viên cấp cứu đã đưa tôi ra khỏi xe, đẩy cáng qua một hành lang ảm đạm, tất cả những người mà tôi nhìn thấy đều đượm một vẻ buồn rầu. Tôi nghĩ, ‘Ôi trời! Chắc họ đưa nhầm tôi đến một Nhà Tang Lễ.’
Mẹ San Ra’ab biến mất đâu đó vào một văn phòng nhỏ dễ thương để khai thông tin chi tiết về tôi, rồi tôi được đưa đến Khu Vực Cấp Cứu, trông nó giống như một cái hành lang dài với một vài thanh mạ để kéo rèm, chúng thường không được kéo ra, rồi tôi được chuyển sang một cái giường cấp cứu của bệnh viện. Một trong số những chuyên gia cứu thương biết những khó khăn của tôi, nói, ‘Cô y tá, ông ấy cần một cái thanh khỉ.’ Một thanh khỉ, là một thiết bị kéo lên được tuỳ ý, mở ra được khoảng ba feet tính từ đầu giường và có một mảnh hình tam giác bọc kim loại hoặc nhựa. Nó giúp những người bị liệt như tôi tự nâng lên vị trí ngồi. Tôi cũng có một cái nhiều năm rồi, và tôi luôn luôn có một cái như thế khi tôi phải vào viện. Thế nhưng lần này khi vị chuyên gia cấp cứu nói rằng tôi cần một thanh khỉ, thì cô y tá ném một cái nhìn khó chịu hơn bình thường và nói, ‘Ồ, ông ta cần một thanh khỉ thật sao? Hừ, ông ta sẽ không có Ở ĐÂY!’ Với câu nói đó cô ta quay người bước ra khỏi căn buồng nhỏ. Hai chuyên gia cấp cứu nhìn tôi thông cảm và lắc đầu nói, ” Cô ta luôn luôn như thế! ‘
Soon the ambulance drove into what appeared to be a dark, dismal cavern. From my viewpoint, flat on my back, it seemed that I was being taken into an unfinished factory with a loading bay just to the side. It was darn cold there, too. But as soon as our eyes got used to the gloom the ambulance men took me out of the ambulance and wheeled me along a dismal corridor, and everyone I saw seemed to have a fit of the blues. I thought, ‘Oh goodness! They must have brought me to a Funeral Home by mistake.‘
Mama San Ra’ab disappeared somewhere into a crummy little office where she had to give all details about me, and then I was pushed into the Emergency Section which seemed to be a long hall with a few plated bars supporting curtains which were not always drawn, and then I was transferred to a sort of hospital cot thing in the Emergency Department.
One of the paramedics, knowing my difficulties, said, ‘Nurse, he needs a monkey bar.‘ A monkey bar, by the way, is a thing that extends about three feet over the head of the bed and it has a triangular shaped piece of metal, plastic coated, depending from a short chain. It is to help paraplegics such as me raise themselves to a sitting position. I have had one for years, and I have always had one when I have been in hospitals, but this time when the paramedic said that I needed a monkey bar the nurse looked even more sour than normal and said, ‘Oh, he needs a monkey bar, doe she? Well, he won’t get one HERE!‘ And with that she turned and walked out of the little cubicle. The two paramedics looked at me sympathetically and shook their heads saying, ‘She’s always like that!‘
Giờ đến giai đoạn chờ. Tôi đã bị mắc kẹt trong phòng này và mỗi bên của tôi có những giường khác. Tôi không bao giờ có thể đi một vòng để đếm xem có bao nhiêu giường, nhưng tôi có thể nghe thấy rất nhiều tiếng nói, tất cả đều được hỏi về bệnh tình và chẩn đoán giữa nơi đông người. Một số tấm rèm che không được kéo vào, và trong những tình huống đó, người thì hở trên, người thì hở dưới. Không có sự riêng tư nào hết. Tôi cũng lâm vào một sự cố nực cười khủng khiếp.
Giường bên phải là một ông già, ông ta được đưa vào từ ngoài phố, và một vị bác sĩ đến bên ông ta nói, ‘Ôi bố già, Trời ơi, lại là ÔNG nữa à? Tôi đã bảo ông đừng uống rượu nữa mà, rồi ông sẽ chết sớm nếu ông không chịu ngừng uống.’
Có tiếng lè nhè, rồi lẩm bẩm và cằn nhằn, sau đó ông già rống lên ‘Tôi không muốn chữa khỏi bệnh uống rượu, chết tiệt! Tôi chỉ muốn chữa khỏi bệnh run thôi!’ Vị bác sĩ nhún vai rút lui – Tôi có thể quan sát việc đó khá rõ – rồi anh ta nói, ‘Được, tôi sẽ tiêm cho ông một mũi để giúp ông đứng lên được một lúc, và ông có thể về nhà, nhưng ĐỪNG CÓ TRỞ LẠI ĐÂY NỮA.’
Vài phút sau, khi tôi vẫn còn nằm trên chiếc giường bệnh viện, một y tá lao phầm phập tới từ hành lang. Cô ta xô đến cái khoang đang mở của tôi không một lời nói – thậm chí không thèm nhìn xem tôi là ai hay tôi cần gì – Cô ta kéo tấm phủ trên người tôi, tuột chiếc quần ngủ xuống và tiêm một mũi thẳng vào cái mông chưa được kiểm tra của tôi. Điều này hoàn toàn là sự thực. Tôi cũng đã nghi ngại liệu mình có bị tiêm một nhát giống như của ông lão say giường bên không. Chẳng ai nói với tôi những gì đã được làm, không một lời nào với tôi, tất cả những gì tôi biết là tôi bị tiêm thẳng vào người MỘT CÁI GÌ ĐÓ – ồ vâng, có lẽ là xuất hiện những người phụ nữ xung quanh, nhưng các bạn biết đấy, tôi bị kẹt trong tình huống đó.
Now there came the period of waiting. I was stuck in this minute cubicle and each side of me there were other beds. I never got round to being able to count how many beds there were but I could hear a lot of voices, everyone was being made to discuss their problems and hear the answers in public. Some of the cloth screens were not drawn, and, in any case, they were open at the top and open at the bottom. There was no privacy at all.
There was one frightfully funny incident – funny to me. In the next bed to the right there was an old man, he had just been brought in off the street, and a doctor went in to him and said, ‘Oh grandfather, God, not YOU again? I told you to stay off the drink, you’ll be picked up dead soon if you don’t stay off the drink.‘
There came much rumbling and muttering and croaking, and then the old man burst out with a roar, ‘I don’t want to be cured of the drink, damn you! I just want to be cured of the shakes!‘ The doctor shrugged his shoulders in resignation – I could see it all quite clearly – and then he said, ‘Well, I’ll give you an injection, that will straighten you out for the time being and then you can go home, but DON’T COME BACK HERE AGAIN.‘
Some minutes later, as I was lying on my hospital cot, a harassed nurse came skittering down the corridor. She dashed into my open cubicle and without a word to me – without even checking to see who I was or what I needed – she ripped back the sheet covering me, grabbed my pyjamas and pulled, and jabbed a hypodermic into my unsuspecting rump. Then, almost without breaking stride, she yanked out the hypodermic, turned on her heel and was gone. Now this is absolutely true; I have ever since been wondering if I got the shot meant for the old drunk in the bed next to me. No one told me what was going to be done, no one said a word to me, but all I know is I got a shot of SOMETHING straight into the – well, there may be ladies present, but you’ll know where I was stuck.
Lát sau, một người phụ việc đến, không nói với tôi một lời, chỉ nắm lấy cuối giường và bắt đầu kéo đi. ‘Tôi sẽ đi đâu đây?’ Tôi hỏi, tôi nghĩ đó là một câu hỏi hợp lý. Nhưng anh ta chỉ trừng mắt nhìn tôi và kéo qua một hành lang dài, rất dài. “Ông sẽ thấy khi đến đó,” anh ta nói. “Nhắc cho ông biết, tôi không phải là một người phụ việc bình thường, tôi chỉ giúp thôi. Thực ra tôi làm ở …’ và anh ta nhắc đến một cái phòng nào đó.
Tôi đã luôn tin tưởng và luôn được dạy rằng một trong những nhiệm vụ của một bác sĩ hoặc y tá hay bất cứ ai liên quan đến việc điều trị đều phải nói với bệnh nhân tại sao phải làm, cái gì sẽ phải làm, bởi vì sau tất cả, việc tiêm vào phía sau bệnh nhân và để họ lo lắng không biết bất cứ điều gì đang diễn ra là khá nghiêm trọng.
Chúng tôi xuống dưới hành lang và một vị mục sư loại nào đó đang đến. Ông ta thấy tôi và ngó vào với một bộ mặt rô-bốt lạnh băng, rồi quay ngoắt đi. Tôi không thuộc đàn chiên của ông ta, bạn biết đấy, thế là ông ta lại vội vàng đi một hướng, tôi được kéo đi hướng khác.
Chiếc giường cáng dừng lại và một giọng nói the thé cất lên. ‘Là ông ta hả?’ Anh chàng phụ việc chỉ gật đầu rồi bỏ đi, và tôi lại bị bỏ bên ngoài một phòng có lẽ là X-quang.
Một lúc sau cũng có người đến và đẩy cái giường của tôi một nhát – như tránh một cái đầu máy xe tải vậy – và tôi lăn vào phòng X-quang. Chiếc giường được đẩy sát vào cái bàn, và tôi được lệnh, ‘Trèo sang đây.’ Vâng, tôi cố gắng nhích nửa người trên sang cái bàn và quay sang một cô nhỏ người bên cạnh – tôi nhìn cô ta và băn khoăn không biết cái tạo vật trẻ trung ấy đang làm gì ở một nơi thế này. Cô ta mang tất trắng, váy ngắn, phải nói là cực ngắn, nó chỉ chớm đến chỗ mà tôi bị tiêm lúc nãy. Tôi nói, ‘Cô làm ơn nhấc cái chân hộ tôi, tôi không tự làm được.’ Cô ta quay ra nhìn tôi, miệng há ra vì ngạc nhiên rồi nói, giọng đầy ngạo mạn, ‘Ồ không!, rồi giọng cô chuyển sang đầy vẻ kinh tởm và kiêu hãnh, ‘Tôi là KỸ THUẬT VIÊN – chứ không phải để giúp ông!’ Thế là với sự đau đớn, đau đớn cùng cực, tôi cố gắng nắm lấy mắt cá chân mình bằng tay phải và kéo chúng lên bàn.
Sometime later a porter came and without a word to me just grabbed the end of the cot and started pulling me out. ‘Where am I going?‘ I asked, quite reasonably as I thought. But he just glowered at me and pulled me along a long, long corridor. ‘You’ll see when we get there,‘ he said. ‘Mind you, I’m not an ordinary porter, I’m just helping out. Really I’m in –‘ and he mentioned another department.
I have always believed and always been taught that one of the duties of a doctor or nurse or anyone connected with treatment is to tell a patient why a thing is being done and what is being done, because, after all, it is quite a serious matter to stick needles into patients’ posteriors and leave them wondering whatever it’s all about.
We were going down the corridor and some sort of a clergyman was coming along. He saw me and he turned into a frozen-faced robot and averted his face. I was not one of his flock, you see, so he hurried off in one direction and I was pulled away into another. The bed-stretcher-cot stopped and a squeaky voice said, ‘That him?‘ The porter just nodded and walked away and I was left outside what proved to be the X-ray department.
Sometime later someone came along and just gave my bed a push – like a locomotive shunting trucks – and I rolled into an X-ray room. The bed was pushed against the table and I was told, ‘Get on there.‘ Well, I managed to get the top half of me on to the table and then I turned to a little girl who was there – I looked at her and wondered what such a young creature would be doing in such a place. She had on white stockings and her mini-skirt was micro-mini-skirt and was right up to her – the place on which I had been poked, with a hypodermic. I said, ‘Do you mind lifting my legs on for me, I can’t do it myself.‘ She turned and looked at me in open-mouthed astonishment, then she said, very haughtily, ‘Oh no!‘ her tone turned to awe and reverence and she said, ‘I am a TECHNICIAN – I am not one to help you!‘ So it caused me extreme pain – pain amounting to agony even – but I managed to grasp my ankles with my right hand and pull them on to the table.
Không một lời nào, CÔ KỸ THUẬT VIÊN đóng sầm cái máy X-quang, bật các nút, …, rồi cô đi ra phía sau một mặt kính, nói, ‘Hít vào – GIỮ! Thở ra.’ Tôi ở đó khoảng mười phút trong khi phim được hình thành, và rồi không một lời nào, ai đó lại đến và đẩy cái giường bệnh viện sát vào cái bàn. ‘Leo sang,’ cô ta nói. Và một lần nữa, với nỗ lực hết sức, tôi kéo được người sang giường bệnh, sau đó người phụ nữ kia đẩy cái giường một nhát và kệ nó lăn ra khỏi phòng chụp X-quang.
Lại tiếp tục chờ đợi và cuối cùng một người nào đó cũng đến, nhìn vào cái thẻ trên giường, cũng vẫn không một lời nào, đẩy tôi về Phòng Cấp Cứu, nơi tôi đã bị ném vào một buồng giống như người ta đẩy một con bò vào chuồng vậy.
Cuối cùng sau ba hoặc bốn giờ gì đó, tôi được một bác sĩ nhìn đến nhưng chỉ để quyết định rằng họ không thể làm gì cho tôi, không còn giường trống nào trong bệnh viện trừ một chiếc duy nhất ở phòng phụ nữ. Tôi đã đề nghị cho tôi giường đó nhưng họ không chịu.
Thế là tôi lại được bảo về nhà một lần nữa, vì họ chẳng thể làm gì cho tôi và tôi sẽ ‘tốt hơn nếu ở nhà’. ‘Ông sẽ được chăm sóc tốt hơn ở đó,’, một người khác nói. Tin tôi đi, họ không cần thuyết phục tôi về điều đó.
Without a word the TECHNICIAN just slammed about with her X-ray machine, setting buttons, etc., etc., and then she went behind a leaden-glass screen and said, ‘Breathe in – HOLD IT! Breathe out.‘ I stayed there for about ten minutes while the film was developed, and then without a word someone came along and pushed the hospital bed back against a table. ‘Get in,‘ she said. So again, with extreme effort, I managed to pull myself on to the hospital bed, after which this female pushed the bed out of the X-ray department and let it roll against a wall.
There was another wait and then eventually someone came along, looked at the card on the bed, and without a word pushed me back to the Emergency Department where I was slid into a cubicle just as one would push a cow into a stall.
Eventually after three or four hours I was seen by a doctor but it was decided they could not do anything for me, there was not a vacant bed in the hospital – except one in the women’s department. My suggestion that I would take that was not well received.
So I was told to go home again because there was nothing they could do for me and I would be ‘better off at home‘. ‘You’ll be looked after better there,‘ said another one and, believe me, I needed no convincing on that.
Mẹ San Ra’ab vẫn đang ngồi trong cái lạnh của phòng chờ, trên một cái ghế cứng trong suốt thời gian đó, tôi nghĩ giống như một kẻ bơ vơ trên một hoang đảo, nhưng cuối cùng bà cũng có thể được vào Phòng Cấp Cứu và một chiếc xe cứu thương được điều đến chở tôi về nhà. Từ nhà đến Bệnh Viện Chó khoảng một dặm rưỡi, từ Bệnh Viện Chó về nhà một dặm rưỡi nữa, tổng cộng là ba dặm, nếu tôi tính đúng. Chuyến đi vô ích đó chi phí mất bảy mươi đô la, không phải do lỗi của những nhân viên cấp cứu, mà đó là phí cuộc gọi cấp cứu.
Vì thế giờ tôi đang tìm một chỗ ở khác ngoài Calgary, dự kiến là sang tỉnh khác bởi mạng sống của tôi bị đe doạ vì tình trạng điều trị ở Calgary. Tôi bị sốc bởi các kiểu chi phí trong lĩnh vực y tế tại Calgary.
Những điều này mang lại cho tôi một quan điểm mới. Tôi tin rằng y tế chỉ nên thực thi bởi những người chuyên tâm. Tôi tin là nên làm sạch những loại cỏ dại trốn việc và trốn trách nhiệm trong đám bệnh nhân, bởi nhiều bệnh nhân đến cấp cứu và ngồi trong phòng chờ như thể đó là câu lạc bộ quốc gia. Tôi cũng tin rằng bác sĩ và y tá, vâng kể cả người hỗ trợ nữa, nên quan tâm đến bệnh nhân hơn, và nếu họ thực hành Luật Vàng rằng’Hãy đối xử với người khác như bạn muốn họ đối xử với bạn’ thì khi ấy sẽ không còn một thế giới xấu xa như vậy nữa, phải không?
Mama San Ra’ab had been sitting in a cold, cold waiting room on a hard seat the whole of the time feeling, I suppose, like a castaway on a desert island, but at last she was able to come in to the Emergency Department and then the ambulance was sent for to take me home. From here to St. Dogs-body’s is one and a half miles, and from St. Dogsbody’s back to my home was another one and a half miles, three miles in all, if I can multiply correctly. But that little useless trip cost seventy dollars, not the ambulance men’s fault, but that is what the city charges for an emergency call.
So I am now looking for another place outside of Calgary, preferably in some other Province because I am devastated by the crudity of medical treatment in Calgary. I am shocked by the cost of things in the medical world in Calgary.
That brings me to another point. I believe that medicine should be practiced only by dedicated people. I believe there should be a weeding out of scrims hankers and shirkers among the patients because too many patients like to go to hospital emergency and sit in the waiting room as if it were a country club except that no country club was ever so uncomfortable. I also believe that doctors and nurses – yes, and even porters – should have more consideration for patients, and if they took the Golden Rule and practiced ‘Do unto others as you would have them do unto you‘ then it wouldn’t be such a bad world, after all, would it?
Tôi cũng sẽ có những phòng cấp cứu nơi có sự riêng tư bởi tôi đã nghe được câu chuyện của ông già giường bên phải, tôi cũng nghe câu chuyện của người phụ nữ trẻ bên trái, cô có vấn đề về quan hệ tình dục với chồng, và bị rách một chút. Và bác sĩ kiểm tra cô – người không bận tâm nhiều đến sự riêng tư – oang oang đưa ra lời khuyên và hỏi cô những câu hỏi tế nhị nhất bằng giọng sang sảng nhất, tôi chắc là người phụ nữ tội nghiệp ấy đã phải rất xấu hổ giống tôi.
Nhưng ở nhà với Mẹ San Ra’ab, Buttercup Rouse, Cleo và Taddy, tôi lại bị những cuộc gọi làm bận rộn, và lại viết một cuốn sách khác, cuốn thứ mười bảy với tựa đề ‘Tôi Tin’. Vâng, bạn biết đấy, tôi tin thật tốt là tôi đã hoàn thành cuốn sách này, phải không?
I would also have emergency departments where there was privacy because I heard the story of the old man to the right of me, and I also heard the story of the young woman to the left of me; she had what I can only delicately refer to as sex problems with her husband, and she had been a bit, let us say, torn. So the doctor examining her – who did not bother much about privacy either – was giving her advice in a loud voice and asking her the most intimate questions in a loud voice, and I am sure the poor woman was as embarrassed as I was.
But home again with Mama San Ra’ab, Buttercup Rouse, Cleo and Taddy I had ‘a call’ to get busy and write another book, the seventeenth which has the title of ‘I Believe‘. Well, you know, I believe that this is a good point to finish the book, don’t you?
HẾT
[1] Chơi chữ: Retail nghĩa là bán lẻ, ở đây được cố tình hiểu thành re-tail, tức trả lại đuôi. [VMC]
[2] Tên nhà hiền triết sống ở thế kỷ thứ hai sau công nguyên, người đã thực hiện một lời thề im lặng.
[3] Lời Thề Hippocrates? [VMC]
[4] Aesculapius là một thần y trong thần thoại Hy Lạp [VMC]
[5] Trong lời thề Hyppocrates có câu: ‘Tất cả mọi điều tôi biết trong khi hành nghề hay trong giao tiếp với mọi người, mà không nên để lộ ta ngoài, tôi sẽ giữ bí mật và sẽ không bao giờ tiết lộ.’ [VMC]
Dịch và Biên tập: Cộng đồng thiền Việt Nam – VMC